Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Cuộc thi viết blog: 'Sân ga' đong đầy cảm xúc

Sân gacủa blogger Phạm Huyền Như với ngôn từ giản dị, thực tình, xúc cảm sâu lắng cùng với lượt bình chọn khá cao đã chiến thắng thuyết phục.

Trong bài viết, hai cặp hình ảnh đối nghịch tĩnh - động được tác giả lặp lại nhiều lần “sân ga/đoàn tàu” - “mẹ/con” khiến “nỗi nhớ niềm thương” của chủ thể tuồng như dài thêm sau mỗi chuyến đi. Thật khó mà định lượng được “kẻ ở” - “người đi” ai buồn hơn ai, chỉ biết rằng cuộc phân ly nào cũng ngập nỗi đoạn trường: chia tay với thời thơ, xa lìa vòng tay rét mướt của mẹ: “Nhớ khi xưa con bé, có những đêm con giật mình thức giấc và nước mắt đằm đìa chỉ vì mộng thấy mình phải rời xa mẹ”.

Tác giả tự đặt mình vào dạng giả thiết đầy nằm mơ “rời xa mẹ trong giấc mơ” để miêu tả tình lớn lao, thẳm sâu đối với đấng sinh thành. Để rồi sau đó là nỗi niềm dự cảm về con đường đầy sóng gió nhưng cũng thật đáng để dấn thân sau này.

Dẫu biết hợp - tan là lẽ thường hằng, nhưng mấy ai không thổn thức: “Dáng mẹ mờ đi con mới biết cảm giác đi xa thật không dễ chịu chút nào”. Biểu lộ cảm xúc khéo đến thế là cùng “dáng mẹ mờ đi” bởi sương nhuốm tịch dương? Bởi thời không trường cửu? Hay bởi khóe lệ đã đong đầy?

Đâu đó là sự hoài niệm, tiếc nuối khôn nguôi về:

· Những kỷ niệm xa xưa êm ả: “Yêu từ những bữa cơm mẹ nấu, yêu bàn tay chai sần lam lũ, yêu cả những khi mẹ mắng và yêu luôn những trận đòn khi con bướng bỉnh”

· Những chốc lát cuộc sống chưa bao giờ hết tinh khôi: “Yêu những buổi ban mai. Người chưa thức, ông mặt trời còn ngái ngủ mà mẹ yêu đã lặn lội ngoài nương ngô”.

· Hơi ấm vẫn còn miên man trên da thịt: “Yêu những lúc được cuộn tròn bé nhỏ trong lòng mẹ rồi nghe mẹ kể chuyện ngày xưa khó nhọc”.

Cả sự bất lực đau đớn của con người trước thế giới vô tri cũng được hình tượng hóa thành cuộc độc thoại đầy cảm xúc: “Tàu ơi, dừng lại một tí thôi để con được ôm mẹ thật chặt!”

Nhớ về quá khứ phải chăng là đang hướng đến tương lai. Chí ít thì quá vãng và ngày mai đều không phải là bữa nay, một bữa nay “sân ga buồn một ngày con đi không có mẹ dõi theo và dặn dò. Mẹ có tuổi rồi không thể nào đưa con đi một đoạn đường xa như trước nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa đứa con gái bé bỏng ngày nào đã lớn và có thể tự định đoạt cuộc thế của mình”.

Lần nữa, tác giả đã rất tinh tế khi liên tiếp đặt các cặp hình ảnh, trạng thái tương phản cạnh nhau: “sân ga vắng mẹ” - “đứa trẻ lớn khôn”, “quá cố” - “hiện tại”, “nỗi buồn” - “hoan hỉ”, “lãng quên” - “lưu danh”… để miêu tả bước chuyển biến tất yếu bất khả giải của vạn vật “sinh - trụ - dị - diệt”. Nó còn trình bày sự “chấp nhận” đầy lý trí của một tâm hồn đã “đủ độ chín”, một “trái tim” nồng ấm luôn tin yêu vào cuộc sống và con người.

Giữa sự miên viễn của nỗi nhớ, của buồn thương, của lo âu thì “niềm hân hoan, lạc quan” về con đường ngày mai đã được trình diễn.# Bằng lời khẳng định: “đứa con gái bé bỏng ngày nào đã lớn và có thể tự định đoạt thế cuộc của mình”.

Và chắc rằng, con tàu khởi hành từ bờ bến thương nhớ sẽ mang “đứa trẻ lớn khôn” hướng về vùng đất của ngày mai, của hy vọng và hạnh phúc.

Tư liệu: Zing Me

Theo Infonet